无标题
Hôm nay cuối cùng tôi đã leo đến đỉnh!
Hôm nay cuối cùng tôi đã leo đỉnh.
Cuối cùng hôm nay cũng chinh phục được lead climbing rồi! Nói ra thì cũng thấy ngại ngùng, chơi climbing đã 7,8 năm rồi mà vẫn chưa dám thử leo lead bao giờ. Dù các kiểu khác cũng đã trải nghiệm đủ: từ onsight, đến top rope, thậm chí còn leo multi-pitch cũng từng rồi, nhưng cái cảm giác tự mình mang dây leo lên cao vẫn còn mới mẻ lắm.
Có lẽ vì trước giờ toàn nghe người ta răn dạy đủ điều: “Lên cao nhớ kiểm tra kỹ carabiner”, “Dây leo phải quấn đúng cách”, “Nếu trượt tay thì…” dần dần thành ám ảnh vô hình. Mà thật ra sợ nhất là cái cảm giác bất ngờ: đang leo ngon lành tự nhiên phải tự móc dây vào móc bảo hiểm trên tường đá, nếu không làm đúng lúc thì…
(Dành cho các bạn chưa biết về climbing)
Khi mới tập leo tường, mọi người thường dùng kỹ thuật top rope - tức là sợi dây đã được treo sẵn trên đỉnh vách, có bạn phía dưới giữ dây và rút ngắn liên tục khi mình leo lên. Nếu chẳng may trượt chân tay thì dây sẽ giữ lại ngay, an toàn hơn cả đi xe đạp nữa. Bộ môn này dù mang danh “môn thể thao mạo hiểm” nhưng thực tế lại cực kỳ an toàn nếu tuân thủ quy tắc.
Nhưng khi ra leo núi thật, chẳng ai leo lên đỉnh trước để treo dây chờ cả. Nhiều bạn cứ thắc mắc: “Các bạn toàn leo xong mới treo dây à?” Không hề! Thực ra là vừa leo vừa tự móc dây vào các móc cài cố định trên vách đá. Nhiều bạn nhầm lẫn lead climbing với free solo (leo không dây), nhưng thực ra chỉ có khoảng 0.1% dân leo dám thử kiểu free solo, và dù có vẻ nguy hiểm nhưng họ cũng có bộ quy tắc an toàn riêng. Riêng mình thì tuyệt đối không dám thử đâu!
Lead climbing đơn giản mà phức tạp lắm: Khi leo lên được khoảng 2 mét, phải tự móc carabiner vào các bolt (móc cố định) trên tường đá, rồi luồn sợi dây leo qua carabiner đó. Cứ lên cao vài mét lại phải lặp lại thao tác: móc carabiner -> luồn dây -> tiếp tục leo. Bên dưới, bạn giữ dây phải buông dây từ từ theo nhịp leo, đến khi nào lên đỉnh mới thôi.
Nếu chẳng may trượt tay giữa chừng, bạn sẽ rơi xuống một đoạn tương đương vị trí gắn móc carabiner cuối cùng. Nhưng đừng lo, hệ thống móc này sẽ chặn lại ngay, chỉ rơi khoảng 2-3 mét thôi. Tuy nhiên cả người leo và người giữ dây đều phải cực kỳ tập trung. Có trường hợp lực rơi mạnh đến mức bạn giữ dây bị kéo bổng lên, thậm chí va vào đá nữa.
Hôm nay là lần đầu tiên mình thử lead, tim đập chân run lắm. Anh Văn bắt mình tập móc carabiner dưới đất suốt một tiếng đồng hồ. Thật sự là “thành công nhờ luyện tập” luôn! Mình tập dưới đất thì ngon lành cành đào, nhưng lên cao một chút là bắt đầu đơ người: tay run, mồ hôi ra ướt đẫm, quên sạch các động tác đã tập. Đặc biệt khi gần tới vị trí móc carabiner tiếp theo, dù biết chỉ cần với tay một chút nữa là tới, nhưng lại sợ tay không còn sức để móc dây vào.
Leo dưới mái đá hai tiếng đồng hồ mới chinh phục được đoạn đầu. Lần cuối cùng vừa chạm chân vào đá đã phải xuống ngay vì sợ tay yếu không móc được móc thứ hai. Nhưng mà kỳ lạ là xuống đất rồi, mình lại leo lại bằng dây top rope để thu dọn carabiner hết. Hóa ra nỗi sợ trong đầu còn lớn hơn thực tế nhiều!
Điều bất ngờ là khi rơi tự do vài lần, mình chẳng thấy sợ chút nào, ngược lại còn thấy hào hứng nữa. Cái cảm giác rơi xuống 3 mét rồi bị dây giữ lại, giống như chơi trò chơi cảm giác mạnh vậy đó. Có lẽ mình cần thêm 2 tháng luyện tập nữa mới dám tự tin leo lên núi Vân (Bạch Vân Sơn) một mình. Nhưng ít ra hôm nay đã vượt qua được rào cản đầu tiên rồi!