Mùa Xuân Di Cư - nói dối e blog

Mùa Xuân Di Cư

Tết Nguyên Đán đến rồi, nhà nhà người người đều náo nức trở về quê hương đoàn viên. Tôi cũng không ngoại lệ, sau khi công ty cho nghỉ sớm hai ngày, tôi vội vã thu dọn hành lý lên đường về nhà. Ai ngờ, chuyến bay vốn tưởng chỉ là hành trình ngắn ngủi lại biến thành trải nghiệm khó quên giữa biển người tại sân bay.

Cơn bão tuyết bất ngờ ập đến miền Nam khiến cả đất trời như ngừng lại. Tuyết rơi dày đặc phủ trắng đường phố, những hàng cây khẳng khiu mang trên mình lớp áo băng giá. Dù tuyết đã tạnh, nhưng hậu quả để lại vẫn còn đó. Tôi lái xe trên con đường dẫn ra sân bay, mặt đường tuy đã được dọn dẹp nhưng vẫn còn những mảng băng mỏng lấp ló. Ánh nắng chiều vàng vọt chiếu rọi, bạn đồng nghiệp thân thiết tiễn tôi đến tận sân bay rồi mới quay xe về, để lại tôi một mình đối diện với “trận chiến” sắp tới.

Vừa bước vào sảnh làm thủ tục, tôi đã giật mình thon thót. Cả sân bay chật kín người như những hạt gạo đổ ra nền nhà. Có người ngồi bệt xuống sàn, có người đứng chen chúc như cá mòi trong hộp. Rác thải vương vãi khắp nơi, mùi mồ hôi hòa quyện với mùi đồ ăn nhanh tạo nên thứ hỗn hợp khó tả. Bảng điện tử đỏ rực thông báo hoãn chuyến, vài dòng thông báo hủy chuyến lẻ loi như những nhát dao đâm vào tim những hành khách đang mong ngóng.

Hóa ra hai ngày trước, sân bay từng bị phong tỏa vì bão tuyết, khiến hàng ngàn hành khách bị kẹt lại. Dù đã mở cửa trở lại, nhưng hệ thống phục vụ dường như vẫn chưa kịp trở lại nhịp điệu. Tôi thầm cảm ơn bản thân đã đến sớm hai tiếng, nhưng khi nhìn thấy dòng người dài dằng dặc trước quầy làm thủ tục, tim tôi lại thắt lại.

Những nhân viên an ninh trong trang phục màu xanh lục đang nhanh chóng triển khai đội hình. Tiếng loa vang lên thông báo chuyến bay đến Vũ Hán, nhưng ngay sau đó là thông tin gây sốc: 30 chiếc máy bay đang đậu tại sân bay nhưng không thể cất cánh. Không phải vì thời tiết, mà là vì hệ thống làm thủ tục bị tê liệt hoàn toàn. Tôi chợt nhớ đến khái niệm “tắc nghẽn” trong lập trình máy tính - một vòng lặp vô hạn khi mọi thứ đều chờ đợi lẫn nhau.

Giữa biển người hỗn loạn, tôi nhận ra một chân lý giản đơn: Khi con người tập trung quá đông, ngay cả những vấn đề tưởng chừng đơn giản cũng trở thành bài toán nan giải. Nhưng điều bất ngờ là, dù trong hoàn cảnh khó khăn, phần lớn mọi người vẫn giữ được sự bình tĩnh và tôn trọng. Những ánh mắt lo lắng, những nụ cười gượng gạo, những lời động viên ngắn gọn - tất cả tạo nên một bức tranh hỗn độn nhưng không mất đi sự nhân văn.

Tôi nhận ra vấn đề cốt lõi nằm ở việc duy trì trật tự. Khi dòng người quá đông, hàng ngũ bị phá vỡ, mỗi người đều hành động theo lợi ích cá nhân, kết quả là tạo thành vòng xoáy hỗn loạn. Nhìn quanh, tôi thấy một góc tường nơi dòng người thưa thớt hơn, liền nhanh chóng chiếm lấy vị trí chiến lược. Từ đây, tôi bắt đầu kêu gọi mọi người hợp tác chuyển hành lý ra ngoài, tạo thành một lối đi nhỏ.

Ban đầu, không ít người tỏ ra nghi ngờ. Có người càu nhàu chê bai cách làm của tôi, có người lại quay sang mắng mỏ nhân viên sân bay. Nhưng rồi, dần dần, vài người trẻ tuổi bắt đầu hưởng ứng. Chúng tôi như những chiếc xích kéo, từng kiện hành lý được chuyển ra ngoài, từng lối đi được mở ra. Không khí bắt đầu dịu lại, vài hành khách may mắn đã làm được thủ tục, một số khác tìm được lối thoát khỏi vòng vây.

Tuy nhiên, sai lầm của ban quản lý sân bay khiến mọi chuyện lại trở nên tồi tệ hơn. Khi thông báo chuyển toàn bộ hành khách đi Đông Bắc đến quầy làm thủ tục cũ của Vũ Hán, dòng người lại ào ạt đổ về một điểm, chèn ép không gian vừa được giải tỏa. Tôi thầm thở dài, biết rằng mọi nỗ lực trước đó gần như đổ sông đổ bể.

Đêm xuống, tôi quyết định từ bỏ ý định làm thủ tục và tìm một góc yên tĩnh nghỉ ngơi. Trong lúc chờ đợi, tôi suy ngẫm về tâm lý đám đông - thứ vừa mong manh vừa phức tạp. Mỗi người đều muốn giành lợi ích cho bản thân, nhưng chính sự ích kỷ đó lại khiến tập thể lún sâu vào hỗn loạn. Tôi nhận ra ba nguyên tắc quan trọng để xử lý tình huống như vậy: Truyền đạt thông tin hiệu quả, duy trì không gian dự phòng, và không kỳ vọng vào hành vi lý trí của đám đông.

Sau nhiều phen vất vả, cuối cùng tôi cũng làm được thủ tục nhờ vào việc quan sát và di chuyển linh hoạt giữa các quầy. Nhưng khi đến cửa ra máy bay, tôi mới tá hỏa phát hiện chuyến bay đã khởi hành mà không có thông báo. Đành ngậm ngùi đổi sang chuyến bay ngày hôm sau, tôi trở về nhà trong muôn vàn cảm xúc lẫn lộn.

Qua trải nghiệm này, tôi học được rằng trong những tình huống khẩn cấp, điều quan trọng nhất không phải là tìm kiếm lợi ích cá nhân, mà là hợp tác vì lợi ích chung. Đôi khi, một hành động nhỏ bé nhưng đầy ý thức có thể tạo ra sự khác biệt lớn lao. Và hơn hết, dù trong hoàn cảnh nào, con người vẫn luôn cần giữ vững sự bình tĩnh và lòng nhân ái.

0%