Xây Dựng Nhóm Leo Núi Tháp Đỉnh (Phần 1) - nói dối e blog

Xây Dựng Nhóm Leo Núi Tháp Đỉnh (Phần 1)

Dù rất đam mê bộ môn leo núi, nhưng trình độ của tôi vẫn còn non kém. Đến giờ vẫn chưa từng thử leo đường dẫn đầu. Leo kiểu top rope chỉ chinh phục được mức 5.9, có vài đường 5.10 cũng phải vật lộn mới qua được. Vì vậy khi Cao Cường rủ đi leo nhóm ở Thiên Trụ Nham, tôi cảm thấy khá phân vân. Dù trong lòng háo hức nhưng vẫn sợ làm liên lụy đến mọi người.

Công nhận đây đúng là ngọn núi có đoạn leo thể thao dài nhất trong nước rồi. Gồm 7 đoạn, tổng chiều dài 230 mét. Nếu thêm vài chục mét nữa chắc phải mang theo lều treo ngủ trên vách núi mất.

Ngày 1 - Thứ Ba, 28/6/2011 Đang ngủ trưa thì nhận được tin nhắn của Cao Cường rủ đi leo nhóm. Chắc anh ấy hiểu rõ trình độ hạn chế của tôi hơn ai hết. Tuy tự tin không đủ, nhưng anh ấy nói tôi có thể thì tôi cứ thử liều mà làm. Xem xong đường link mà tim đập chân run, lòng háo hức chẳng thể giấu nổi.

Chuẩn bị có phần gấp gáp, gần như nhận lời là lập tức xin nghỉ phép lên đường. Tiếc là quên mang túi đựng nước, trang phục mang theo cũng quá ít ỏi. Đến lúc quay về thì chiếc quần mặc trên người đã sờn rách tả tơi. Mặc quần dài là đúng, nhưng đáng lẽ nên mang theo một chiếc quần thể thao rộng rãi hơn để leo núi cho tiện.

Chiều hôm đó chúng tôi tới huyện Tiên Cư. Hoàn Sơn đã chờ sẵn ở đó. Anh ấy nhiệt tình vô cùng, tiếp đãi chu đáo, phòng ốc cũng sạch sẽ gọn gàng. Tôi nghĩ đây sẽ là đêm nghỉ ngơi cuối cùng thật thoải mái trước khi bắt đầu cuộc hành trình “tự hành hạ” bản thân.

Đoạn đường này chủ yếu do Hoàn Sơn mở tuyến. Anh ấy chính là người yêu thích leo vách lớn thực thụ, không chỉ có lều riêng mà còn có thể cắm trại giữa không trung sau khi mở đường xong. Buổi tối ngồi uống rượu, tôi không ngừng giục anh ấy viết một cuốn sách hướng dẫn kỹ thuật leo núi kèm theo những phỏng vấn các tay leo đình đám trong nước. Dù không có nhà xuất bản chịu in, chỉ cần tự in và đặt tại các cửa hàng đồ leo núi thì vẫn sẽ bán chạy lắm.

Ngày 2 - Thứ Tư, 29/6/2011 Dự báo trời mưa khiến kế hoạch leo núi bị hoãn. Từ đường cái đến chân núi Thiên Trụ phải đi bộ 1 tiếng rưỡi xuyên qua con đường hiểm trở, nếu trời mưa sẽ rất nguy hiểm. Vì vậy chúng tôi quyết định đi khám phá khu vực khe nứt gần Tiên Cư mà Hoàn Sơn từng kể.

Cậu nhóc Tiểu Quỷ vô cùng phấn khích. Đây là lần đầu cậu ấy thử leo truyền thống, vừa mới sắm nguyên bộ thiết bị mới toanh mang theo. Tôi tò mò tìm hiểu cái chốt cơ học, thật sự phải gọi là tuyệt vời khi nghĩ ra phát minh nhỏ bé mà lại chịu được lực tới 8-14 kN này.

Phong cảnh ở đây tuyệt đẹp. Chúng tôi quyết định thử leo đoạn đường dễ nhất. Dù là tuyến đơn giản nhưng Tiểu Quỷ vẫn hồi hộp không yên,毕竟自己架 từng điểm bảo hộ. Tôi đứng dưới làm nhiệm vụ bảo hộ cũng phải kiên nhẫn lắm mới chịu nổi. Cuối cùng chúng tôi dùng máy khoan kéo lên tạo một điểm bảo hộ ở mái đá, rồi mỗi người đều thử leo top rope giải trí.

Trời đúng như dự báo, mưa bắt đầu rơi. May sao có mái đá lớn che mưa. Nhân tiện nhắc luôn, trái dâu Tiên Cư quả thật thơm ngon, to bằng quả bóng bàn. Đúng vào mùa chín rộ, dù không phải cuối tuần nhưng khách sạn trong huyện đều kín chỗ, chắc hẳn toàn khách đến hái dâu. Được ngồi dưới vách đá ăn dâu ngon lành khiến tâm trạng rất hào hứng.

Sau đó tôi còn thử leo đường ống khói đơn giản. Dùng mông đẩy ngược lên, chân tì vào vách, leo chẳng tốn chút sức lực nào.

Vì mưa kéo dài cả buổi chiều không tạnh, chúng tôi đành quay lại huyện nghỉ thêm một đêm.

Ngày 3 - Thứ Năm, 30/6/2011 Hôm nay trời nắng đẹp, chắc vài giờ nữa đường đi sẽ khô ráo. Chúng tôi khởi hành về phía Bạch Tháp, dọc đường ghé suối chơi sơ. Dòng suối trong vắt chảy qua những phiến đá cao vài mét, đủ để người ta leo solo rồi nhảy xuống nước. Chỗ này có nhà dân bán dưa hấu và đồ tắm cũng tiện lợi thật.

Từ xa đã thấy rõ Thiên Trụ Nham sừng sững kiêu hãnh, khiến tim ta đập mạnh trở lại. Chúng tôi tới nhà một người dân địa phương do Hoàn Sơn giới thiệu. Họ sẽ phụ giúp vận chuyển thiết bị leo núi, mỗi người nhận 100 tệ và mang được khoảng 20kg. Lần này Hoàn Sơn không trực tiếp leo núi mà chỉ phụ trách hậu cần.

Trên đỉnh có sẵn lều và nước nhưng nếu muốn ngủ lại thì phải tự mang túi ngủ lên. Chúng tôi bàn đủ thứ phương án nhưng cuối cùng vì thiếu kinh nghiệm nên quyết định đi nhẹ, nếu leo tới khuya thì sẽ rút dây xuống dưới nghỉ. Mặc dù ý tưởng dựng trại trên đỉnh rất hấp dẫn, nhưng quyết định không mang vác nặng nề hóa ra lại rất đúng đắn.

Đáng tiếc lúc đến nơi mới phát hiện ra anh Cường quên mang thẻ nhớ máy ảnh. Dù tôi đem theo cái đầu đọc điện thoại nhưng dung lượng quá lớn máy ảnh không nhận được. Đành phải dùng iPhone 4 để ghi lại toàn bộ hành trình. Vì iPhone không có dây đeo nên mỗi lần truyền máy ảnh đều phải thận trọng, sợ rơi là tiếc của đến tim.

Sau 1 tiếng rưỡi di chuyển chúng tôi đến chân Thiên Trụ, nơi có một bãi cắm trại tuyệt vời do Hoàn Sơn chuẩn bị. Dưới mái che có bếp lửa, mặt đất bằng phẳng đủ dựng 3 cái lều. Người vận chuyển giúp

0%