Tự Lái Xe Ở New Zealand
Xách ba lô khám phá New Zealand
Mình vừa tận dụng kỳ nghỉ dài để chuộc lại năng lượng sau chuỗi ngày làm việc cật lực. Trước chuyến đi cả nhóm đã đặt trước xe tự lái, nên khi hạ cánh xuống Auckland vào lúc rạng sáng theo giờ địa phương, cả bọn lập tức nhận xe để bắt đầu hành trình. Điều bất ngờ là dù vừa trải qua chuyến bay xuyên đại dương nhưng không ai cảm thấy mệt mỏi. Vận may không mỉm cười với mình khi qua cửa an ninh sân bay, vì mang balo du lịch to đùng nên bị kiểm tra kỹ càng hơn nửa tiếng. Trong khi đó cặp vợ chồng bạn đồng hành với vali du lịch sang chảnh chỉ cần vài câu hỏi đã được thả qua dễ dàng. Có lẽ ngoại hình bụi bặm của mình quá giống dân phượt nên bị thẩm tra như trường hợp đáng ngờ vậy.
Chặng đường đầu tiên từ Auckland đến Hồ Taupō dài 4 tiếng đồng hồ do mình cầm lái. Những phút đầu tiên quả thật là cực hình khi liên tục nhầm lẫn cần gạt nước và xi-nhan. Có lần định rẽ phải suýt chút nữa lao hẳn sang làn đường ngược chiều, làm hai bạn kia hét toáng lên. May mà chỉ sau 10 phút đã quen dần với việc lái xe bên trái. Khi vừa ra khỏi trung tâm thành phố đã đi nhầm hướng, nhưng nhờ hệ thống chỉ dẫn đường phố thông minh nên kịp thời quay đầu đúng hướng.
Đường xá ở đây cực kỳ đẹp, toàn tuyến cao tốc trải nhựa phẳng lì. Cả chặng đường duy trì tốc độ 100km/h, tiếc là không tìm ra cách bật chế độ kiểm soát hành trình nên phải đạp ga thủ công. Không ngờ suốt 4 tiếng đồng hồ mà không đụng đến chân phanh lấy một lần! Nhưng đến giờ thứ ba trên xe bắt đầu thấy mỏi mệt vì phần lớn là đường đèo hẹp, liên tục cua gắt với những khúc quanh chữ Z. Cộng thêm hiệu ứng jet lag khiến cảm giác thời gian như bị kéo dài vô tận.
Việc tìm kiếm khu nghỉ dưỡng motel đã đặt trước khá vất vả vì hệ thống định vị bị lỗi. Nhưng khi đặt chân đến nơi thì mọi mệt nhọc tan biến, khung cảnh tuyệt đẹp nhìn ra hồ nước trong xanh. Đàn thiên nga đen tung tăng bơi lội, chim bồ câu nhảy nhót khắp nơi. Con đường vắng vẻ thanh bình với sân golf sang trọng bên cạnh khiến mình ngồi ngẩn ngơ hàng tiếng đồng hồ chỉ để ngắm người ta đánh golf.
Cơn đói hành hạ khiến cả nhóm ghé vào quán ăn địa phương, 3 người bọn mình chỉ chi 10 đô la New Zealand cho ba phần cá nướng tươi rói khổng lồ kèm khoai tây chiên nhiều gấp ba phần ở KFC. Nhân viên cửa hàng cười chúng tôi là đồ ăn ít quá vì khẩu phần ở đây to kinh khủng, hai người chia nhau một suất vẫn không hết. Buổi tối ghé quán Trung Quốc thử món Quảng Đông cũng rơi vào tình trạng lãng phí tương tự.
Ngày hôm sau bắt đầu hành trình đến thủ đô Wellington dưới cơn mưa tầm tã, gạt mưa phải để ở chế độ số 3 mà vẫn không kịp. Trên đường bất ngờ tăng tốc lên 140km/h nhưng bị bạn bản địa cảnh báo là sẽ bị phạt nguội ngay nếu tiếp tục vi phạm. Khi vào trung tâm thành phố hình như mình thấy xe cảnh sát đang rình bắn tốc độ, lúc đó đang chạy 105km/h, hy vọng không bị phạt.
Nhìn chung cả nhóm đều rất nghiêm túc tuân thủ luật giao thông như những tài xế địa phương khác. Vào đến trung tâm mới thấy đúng chất thành phố với mật độ xe cộ tăng đột biến. Wellington tuy là thủ đô nhưng dân số chỉ khoảng 400 nghìn người, vài con phố chính là hết chỗ để khám phá.
Mục đích chính của chuyến đi là dự đám cưới người bạn, nhân tiện ngắm cảnh non nước tuyệt mỹ của xứ sở Kiwi. Khung cảnh ở đây đẹp đến mức xứng đáng với mọi đồng tiền bỏ ra. Ngôi nhà cho thuê cả nhóm ở nằm trên đồi cao, tầm nhìn toàn cảnh vịnh trải dài 180 độ từ phòng khách và phòng ngủ chính với kính cường lực floor-to-ceiling. Điểm duy nhất bất tiện là không có kết nối internet.
Chủ nhà có ba đứa con nhỏ nên đồ chơi và ảnh gia đình bày khắp nơi, mang đến cảm giác ấm cúng như ở chính căn nhà của mình. Họ còn lưu lại mẩu giấy nhắn rằng có thể sử dụng mọi thứ trong nhà, kể cả socola dự trữ, duy chỉ có chiếc máy tính là không được động vào. Mình chỉ tò mò kiểm tra hệ thống mạng và phát hiện họ dùng đường truyền cáp tương tự mạng internet khu phố, kết nối qua modem qua cổng USB. Tuy nhiên vì tôn trọng lời dặn nên không chạm vào máy tính.
Tò mò quá nên mình đã thử tháo dây từ hộp set-top box của tivi và sử dụng chiếc laptop cài Linux để giả lập kết nối bằng cách clone MAC address. Cách này giúp truy cập được một vài IP giới hạn, nhưng tín hiệu không ổn định do xung quanh ít điểm phát. Đêm đó gió to khủng khiếp nên không dám leo ra ngoài lắp anten mở rộng, đành chịu chập chờn vài ngày.
Hôm nay chuyển qua khách sạn trong thành phố, nơi có hàng tá mạng Wi-Fi xung quanh. Mở cửa sổ lắp anten parabol mini mang theo, nhanh chóng phát hiện mạng tên “Cuba” dùng mã hóa WEP. Chỉ sau 5 phút đã bẻ được mật khẩu, giờ mới có thể ngồi viết bài blog này.
Tuy nhiên tín hiệu không mạnh lắm nên tạm thời chưa chia sẻ ảnh được. Ngày mai sẽ bay sang Đảo Nam, nơi được mệnh danh là thiên đường hoang sơ với dân cư thưa thớt. Dự định ở một thị trấn nhỏ chỉ có 300 dân thường trú, hy vọng sẽ tìm được mạng để tiếp tục cập nhật hành trình.