Du Lịch Đảo Nam Của New Zealand
Hành trình khám phá Đảo Nam New Zealand
Đảo Nam New Zealand thực sự là một thiên đường nơi hạ giới. Chúng tôi khởi đầu hành trình từ Wellington bay đến Christchurch, vừa đặt chân xuống sân bay đã thuê xe tự lái thẳng tiến đến hồ Tekapo - một thị trấn nhỏ xinh đẹp như tranh vẽ. Điều đầu tiên gây ấn tượng chính là Christchurch sau cơn địa chấn lịch sử, thành phố vẫn giữ được vẻ yên bình đến khó tin dù đã trải qua biến cố kinh hoàng.
Bí mật nằm ở mật độ dân cư cực thấp cùng lối kiến trúc gỗ truyền thống. Cả đất nước chỉ có hơn 4 triệu dân, trong đó Auckland - thành phố lớn nhất cũng chỉ chiếm 1,4 triệu. Những ngôi nhà gỗ một tầng mọc lên rải rác giữa không gian rộng lớn, tạo nên cảnh quan độc đáo. Người dân nơi đây dường như không thích sống tập trung, khiến mật độ dân số tại các đô thị đều rất khiêm tốn.
Cảnh sắc thiên nhiên ở Đảo Nam giữ được vẻ nguyên sơ tuyệt đối. Suốt 7 ngày lái xe xuyên đảo, khung cảnh cứ như bức tranh thủy mặc: núi tuyết trùng điệp, đồng cỏ xanh mướt trải dài bất tận, bầu trời trong veo điểm xuyết những đám mây trắng như bông. Thỉnh thoảng mới xuất hiện vài ngôi nhà gỗ nhỏ xinh giữa mênh mông đất trời. Ban đầu còn cảm thấy choáng ngợp trước vẻ đẹp ấy, nhưng dần dần lại thấy… “quá tải thẩm mỹ” vì cảnh sắc cứ lặp đi lặp lại như vậy!
Đường xá tuy hẹp nhưng cực kỳ an toàn. Ngoài khu dân cư (giới hạn 80/70/50km/h), phần lớn tuyến đường đều cho phép chạy 100km/h. Những cây cầu một làn xe nhỏ xíu khiến tôi phải giảm tốc độ nhường đường mỗi khi gặp xe ngược chiều. Lái xe ở đây giống như đang chơi game đua xe thực thụ - điều mà ngay cả tôi, người vốn không thích cầm lái, cũng cảm nhận được niềm vui cầm cương.
Đêm rằm Trung Thu ở hồ Tekapo là trải nghiệm khó quên. Chúng tôi lưu trú tại một biệt thự sang trọng của gia đình chủ nhà, nơi họ thường đến nghỉ dưỡng vào mùa trượt tuyết. Tủ kính trong phòng khách đầy ắp thiết bị trượt tuyết, còn sổ lưu niệm thì chật kín lời khen. Ánh trăng sáng vằng vặc đến mức tôi lần đầu tiên được chứng kiến cả dải ngân hà lấp lánh trên bầu trời đêm. Nhà hàng Nhật Bản duy nhất trong thị trấn phục vụ suất tempura 32 đô la New Zealand ngon đến mức khiến tôi phải thốt lên “quá đáng đồng tiền bát gạo” - ngon hơn cả nhà hàng nổi tiếng Southern Cross ở Queenstown sau này.
Với dân số chỉ hơn 200 người, thị trấn gần như không tồn tại ô nhiễm ánh sáng. Nổi bật bên hồ là nhà thờ nhỏ xinh đẹp, bé hơn cả nhà thờ “không chứa được tội lỗi” trong truyền thuyết :) Gần đó là đài quan sát thiên văn trên đỉnh núi. Con đường uốn lượn lên đỉnh dốc đứng đến mức khiến tôi rùng mình mỗi lần rẽ cua. Gió trên đỉnh núi mạnh đến mức như muốn thổi bay cả chiếc xe. Quán cà phê nhỏ trong đài quan sát lại có góc nhìn tuyệt mỹ. Chúng tôi là nhóm khách đầu tiên trong ngày, thưởng thức bánh mì bò nướng ngay tại đây - bữa sáng tuyệt vời nhất từ trước đến nay!
Chặng tiếp theo đưa chúng tôi đến chân núi Cook, nơi tuyết rơi trắng xóa từ lúc đặt chân đến. Khách sạn tại chân núi mang đến cảm giác ấm cúng, đúng chất “du lịch sang chảnh” mà tôi yêu thích. Dành 2 tiếng đồng hồ khám phá cung đường mòn đến Kea Point, nơi có khe núi hùng vĩ và nguồn gốc con sông hiền hòa. Đoạn cuối do tuyết rơi dày đặc nên ít du khách mạo hiểm, nhưng chính sự vắng vẻ ấy lại càng làm tăng vẻ đẹp nguyên bản của thiên nhiên.
Theo kế hoạch ban đầu, chúng tôi sẽ dùng Queenstown làm căn cứ khám phá vùng phụ cận. Ngày đầu tiên lưu trú tại một khách sạn sang trọng, nhưng sau đó quyết định chuyển sang motel giá chỉ 155 đô la cho 3 người - lựa chọn thông minh khi so với suite 280 đô la ban đầu. Bà chủ già thân thiện đến mức mời thêm trà chiều, khiến chuyến đi càng thêm phần ấm áp.
Thời tiết xấu bất ngờ khiến kế hoạch xáo trộn, nhiều điểm đến nổi tiếng không thể tiếp cận do đường cần gắn xích chống trượt. Dù đã thuê xích với giá 25 đô la, chúng tôi vẫn quyết định không mạo hiểm. Khi thời tiết cải thiện, theo lời bà chủ motel, chúng tôi đến thăm nơi khai sinh môn nhảy bungee. Dù không dám thử cảm giác mạnh, nhưng được tặng món tráng miệng khi ghé thăm xưởng rượu vang gần đó. Ly rượu trắng bản địa hảo hạng khiến cả nhóm say sưa, may mà có người không uống rượu lái xe nên không gặp sự cố.
Điểm thú vị nhất của chuyến tự lái chính là tự do dừng chân bất kỳ đâu. Trong một khoảnh khắc ngẫu hứng, chúng tôi tấp vào một nông trại. Một chú cừu trắng tinh khôi trong đàn cất tiếng kêu “beee” rồi chạy đến gần, thân thiện đến mức tạo dáng chụp hình cùng. Động vật ở đây cực kỳ thân thiện, từ đàn vịt dạo hồ Queenstown đến những chú chim sẻ dũng cảm đậu ngay trước mặt người. Có lẽ do dân cư thưa thớt, những thị trấn xinh đẹp chỉ vài chục hộ dân, giữa rừng xanh nước biếc, đâu cũng thấy nhà thờ nhỏ xinh và nghĩa trang được chăm sóc cẩn thận với hoa tươi phủ kín các ngôi mộ.
Điều bất ngờ đến ở Arrowtown - thị trấn nhỏ nơi tôi phát hiện đài tưởng niệm các chiến sĩ hy sinh trong Thế chiến II. Tượng đài